Bố bận lắm, ngày nào cũng đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về, khi mà nhà nhà đã lên đèn và các gia đình quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Đậu biết là bố vất vả nên ngày nào em cũng cố gắng giúp bố. Sáng em thường dậy sớm hơn để gọi bố dậy đi làm, và tối đến, em ngồi sẵn trong ghế ăn dặm để chờ bố về cùng ăn. Trộm nghĩ như vậy cũng là giúp bố mẹ phần nào.
Ngày chủ nhật bao giờ cũng là ngày vui buồn lẫn lộn của mẹ và em. Vui vì được ở gần bố, được bố cho đi chơi, dù là chưa được ra công viên đi tàu hoả xình xịch vào ga nhưng dù sao thì được đi cà phê cũng đỡ hơn là ở nhà. Tuy nhiên cũng hơi buồn vì chủ nhật lại là ngày nghỉ cuối cùng trong tuần của bố. Vậy nên cứ tối Chủ nhật là Đậu lại bắt đầu thấy nhớ bố rồi.
Bố hay bế Đậu, cho Đậu ngồi trong lòng. Đậu thích lắm. Chẳng biết là mấy ông vua ngồi trên ngai vàng có cảm giác thế nào, hay là chú phi công ngồi trong buồng lái thấy mình oai phong làm chủ bầu trời ra sao, với Đậu, ngồi trong lòng bố là cả một chỗ dựa ấm êm, chở che và an lành.
Đậu thích xem bố pha cà phê, bố đọc sách báo, dù chưa đọc được nhưng chỉ cần thấy bố trước mặt là em vui rồi. Sau này lớn lên, Đậu sẽ pha cà phê cho bố, và em sẽ nhờ bố đọc cho nghe những câu truyện cổ tích mỗi tối.
Chủ nhật của bố cũng là ngày vui của Đậu.